top of page
  • 360_F_512566080_YBwzivfnXY2xBVZWiuJ1zXVJUPz667u2-removebg-preview
Tìm kiếm

Khám Phá Vẻ Đẹp Trong Thiên Nhiên và Âm Thanh Của Cuộc Sống

  • Ảnh của tác giả: Vy Lê Đặng Thảo
    Vy Lê Đặng Thảo
  • 18 thg 6
  • 6 phút đọc

Trong nhịp sống hiện đại vội vã, những tòa nhà cao tầng và lớp dây điện chằng chịt dần che khuất bầu trời, tiếng còi xe và điện thoại át đi tiếng chim hót, tiếng ve kêu. Con người cũng vì thế mà xa rời thiên nhiên – nơi từng là mái nhà đầu tiên, là bản thể nguyên sơ của chính mình. Một cơn gió lướt nhẹ qua tán cây, tiếng chim hót ban mai, hay tiếng mưa rơi tí tách trên mái tôn đều có thể đánh thức những tầng cảm xúc sâu xa bên trong mỗi người.


Sau khi trở thành khách quen của Kira Cafe thì Mai cũng hiển nhiên trở thành bạn “tương đối thân” của anh chủ quán, và được biết tên của anh là Phan (aka Fan). Hai người cũng không nói chuyện quá nhiều, chỉ đơn giản là Mai hay nhìn anh ấy làm nước, rồi nhờ gợi ý món, rồi lại hỏi về Kiro, hỏi về quán xá… 


Mai cũng không cho rằng 2 người thân thiết gì cho lắm. Ấy vậy mà hôm qua anh ta lại nhờ vả cậu dắt Kiro đi dạo. Mai nghĩ bụng: ‘Trời ạ, thứ bảy mà bắt mình dậy sớm thì tội lỗi quá.’ Nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Kiro, cậu đành khoác áo khoác vào, nhét headphone vào túi. Thế là, hôm nay, thứ 7, thay vì được nướng khét giường thì Mai phải dậy sớm đi dạo với Kiro. Mai đến công viên Hapi - một nơi khiến cậu liên tưởng đến khu vườn riêng tư của một gia đình giàu có, với thảm cỏ xanh mướt, hồ nước nhân tạo rộng lớn và vô số cây xanh mát mắt.


Nhiệm vụ của Mai hôm nay là ngồi trông Kiro giao lưu/tỉ thí với những bạn cún khác, nói chung là khá nhàn. Nhưng cũng nhờ vậy mà Mai có thể ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên, hít thở không khí trong lành thay vì mùi khói xe gắt gỏng giữa lòng thành phố. 


Tiếng ve mùa hạ, tiếng lá xào xạc, tiếng cười trẻ thơ hòa quyện tạo nên một bản giao hưởng mộc mạc nhưng đầy yên bình - thứ âm thanh giản dị mà hiếm hoi giữa phố thị ồn ào. Nhìn nước hồ gợn sóng lăn tăn như một tấm gương đang mơ màng cũng khá chill đấy chứ. Cỏ ở công viên tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, khiến Mai liên tưởng đến những buổi picnic thơ mộng trong phim Hàn Quốc. Kiro chạy lại tặng cho Mai mấy bông hoa xinh xắn mới được hái, Mai vuôi vẻ vuốt ve Kiro, lông của Kiro mềm như bọt sữa, cảm giác chạm vào ấy cũng đủ khiến mình thấy an toàn.


Khung cảnh khi ấy mới nên thơ làm sao, Mai liền lấy ra cuốn Sketchbook, cây bút chì bấm, và cục tẩy quen thuộc vẽ lại cảnh vật trước mắt. Dù chỉ là kí họa nhanh nhưng đây là hoạt động mà Mai thường hay làm khi rảnh tay. 


Chiều tà buông xuống, Mai dắt Kiro về Kira Cafe. Anh chủ quán thấy bóng dáng 1 người 1 cún dung dăng dung dẻ về quán thì liền tiến ra đón. Kiro nhìn thấy chủ thì liền vẩy đuôi nhào vào lòng anh. “Em thấy thế nào? Vui không?” Anh Phan hỏi Mai. “Vui sao?” - Mai ngạc nhiên khi nhận ra khóe môi mình đang khẽ cong lên, như một phản xạ không ngờ. Đã lâu rồi cậu ấy không còn để ý tới cái cảm xúc gọi là “vui” ấy nữa. Nhưng mà có vẻ là hôm nay tương đối vui, Mai gật đầu. 


Khi Mai ngồi ngắm hồ nước, nghe tiếng ve và cảm nhận gió thổi, não bộ của cậu ấy đang được “sạc pin” về mặt nhận thức, làm tăng khả năng tập trung và giảm mệt mỏi tinh thần. Thực chất, theo Attention Restoration Theory (ART) - Thuyết Khôi Phục Sự Chú Ý thì thiên nhiên giúp phục hồi năng lực chú ý có chủ đích vốn bị cạn kiệt bởi các kích thích đô thị (như tiếng ồn, điện thoại, công việc...). Thiên nhiên cũng cung cấp sự thu hút nhẹ nhàng (soft fascination) – ví dụ như nhìn sóng nước gợn, lá rơi, chim bay – khiến tâm trí được nghỉ ngơi mà không bị kích thích quá mức.



Nhật ký của Mai: 

“Tớ nghĩ, có lẽ mình không cần tìm kiếm hạnh phúc ở đâu quá xa xôi. Có khi nó chỉ là một sáng thứ bảy bình yên, một cái liếc nhìn Kiro nằm lăn ra bãi cỏ, và một khoảnh khắc mà mình dừng lại đủ lâu để... thở. Mà chắc cũng phải cảm ơn anh Phan vì đã nhờ mình dắt Kiro đi dạo nên mới có cảm giác như vậy quá!”


Gợi ý nhỏ:

  • Nhìn bầu trời trong 3 phút. 

  • Ghi lại 5 chi tiết nhỏ từ thiên nhiên. 

  • Chụp một tấm ảnh của thiên nhiên và viết mô tả/cảm nhận về bức ảnh. 


Trong sự tĩnh lặng của thiên nhiên, ta không chỉ lắng nghe tiếng chim hót, mà còn nghe thấy chính mình.

ree

In the rush of modern life, skyscrapers and tangled wires gradually obscure the sky, while honking cars and buzzing phones drown out the birdsong and the cicadas’ call. People have drifted away from nature – once our first home, and a mirror of our purest selves. A gentle breeze through the trees, birds singing at dawn, or the soft patter of rain on a tin roof can awaken something deep within us.


After becoming a regular at Kira Cafe, Mai naturally became a “relatively close” acquaintance of the cafe owner, whose name, she learned, was Phan (aka Fan). They didn’t talk all that much – usually, Mai would just watch him prepare drinks, ask for recommendations, then ask about Kiro, about the cafe...


Mai didn’t think they were especially close. Yet somehow, yesterday, he asked her to take Kiro out for a walk. She thought to herself, "Seriously? Asking me to get up early on a Saturday? That’s just cruel." But seeing Kiro’s pleading eyes, she gave in, put on her jacket, and stuffed her headphones into her pocket. So today, Saturday, instead of lazily sleeping in, Mai found herself out walking with Kiro. She headed to Hapi Park – a place that reminded her of a private garden belonging to a wealthy family, with lush green lawns, a vast man-made lake, and countless shady trees.


Her job today was simply to keep an eye on Kiro while he socialized and "sparred" with other dogs – overall, quite a relaxing task. Which also meant Mai could fully enjoy the natural scenery and breathe in the fresh air, instead of the harsh fumes of traffic in the city.


The cicadas’ summer song, rustling leaves, and children’s laughter blended into a rustic yet peaceful symphony – the kind of simple sound that’s rare amidst the noisy city. Watching the lake's gentle ripples, like a dreamy mirror, was surprisingly calming. The grass in the park gave off a soft, soothing scent that made Mai think of dreamy picnics in Korean movies. Kiro ran over and presented her with a few freshly picked flowers. Smiling, Mai stroked his fur – soft as milk foam – and felt an unexpected sense of safety just from the touch.


It was such a poetic scene that Mai pulled out her sketchbook, mechanical pencil, and familiar eraser to quickly sketch what she saw. Even if it was just a rough drawing, sketching like this was something she always enjoyed when her hands were free.


As the evening light faded, Mai brought Kiro back to Kira Cafe. Seeing the cheerful sight of one person and one dog strolling back, the owner stepped outside to greet them. Kiro wagged his tail and dove straight into his arms.“So, how was it? Did you have fun?” Phan asked.“Fun?” Mai was surprised to realize the corners of her mouth had curled into a smile – a reflex she hadn’t noticed in a long time. She hadn’t thought about the feeling called joy in quite a while. But it seemed… today was relatively joyful. She nodded.


While Mai sat by the lake, listening to the cicadas and feeling the breeze, her brain was being “recharged” in terms of attention and awareness, enhancing her focus and easing her mental fatigue. In fact, according to the Attention Restoration Theory (ART), nature helps restore our depleted directed attention, which urban stimuli (like noise, phones, and work stress) constantly drain. Nature offers what’s called soft fascination – things like rippling water, falling leaves, or birds in flight – that gently hold our attention without overwhelming the mind.


Mai’s Journal:“I think maybe we don’t need to look too far to find happiness. Sometimes, it’s just a peaceful Saturday morning, a glance at Kiro rolling around on the grass, and a moment where I pause long enough to... breathe. I guess I should thank Phan for asking me to walk Kiro – otherwise, I wouldn’t have had this feeling.”


A small suggestion:– Look at the sky for 3 minutes.– Note down 5 tiny details from nature.– Take a picture of nature and write a short reflection or description about it.


In the stillness of nature, we don’t just hear birdsong – we begin to hear ourselves.

 
 
 

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Comentários


Monday - Saturday 
9am - 7pm

Puzzles

Tp Hồ Chí Minh, Việt Nam, 700000

0dc897c5d14c1e1e16fd479dac229cbe.jpg

Tel: (+84) 0846 936 931
Email: Puzzles.psych@gmail.com

bottom of page