Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Qua Những Niềm Vui Nhỏ
- Vy Lê Đặng Thảo
- 18 thg 6
- 5 phút đọc
Từ cái ngày định mệnh bắt đầu quyết tâm thay đổi tới giờ đã được 1 tuần rồi mà Mai vẫn chẳng biết nên làm gì, nên bắt đầu từ đâu. Đúng là tìm kiếm một cái khác lạ trong những thứ đã thân quen chẳng dễ dàng gì. Nếu nói là thay đổi thì thật sự Mai cũng chẳng biết nên thay hay đổi mới cái nào khi dường như mọi thứ đã là lập trình sẵn rồi.
Chỉ là hôm nay, chủ nhật, sau một ngày cuối tuần nằm ườn ở nhà như một chú mèo mướp để lướt tiktok tìm cách sống tích cực thì cậu ấy quyết định hôm nay sẽ đi ra quán cafe gần nhà. Bình thường thì Mai chỉ đến Kira Cafe để mua vội 1 ly cà phê sữa để sống sót qua buổi sáng thôi, nhưng mà hôm qua cậu ấy thấy ai đó trên tiktok bảo rằng họ thường thấy chill nhất đến một quán cafe nào đó vào cuối tuần. Vậy đó, nên Mai quyết định lên đồ ra quán cafe.
Trời thì không đẹp lắm. Nhưng cũng không tệ. Không mưa. Không nắng gắt. Một kiểu thời tiết lưng chừng, giống hệt tâm trạng của Mai mấy ngày qua.Với người khác, chuyện ra khỏi nhà vào cuối tuần là chuyện nhỏ. Nhưng với Mai, đang sống trong trạng thái nửa chán chường nửa không biết nên làm gì, điều đó gần như là một cuộc cách mạng cá nhân.
Có thể sẽ chẳng có gì đặc biệt xảy ra.
Nhưng ít nhất... Mai đã không nằm ườn. Mai đã chọn làm khác đi.
Và đôi khi, chọn khác đi chính là khởi đầu của một hành trình mới. Nhỉ?
Kira Cafe - một quán cafe bình thường cách nơi Mai sống vài bước chân với cái menu dài ngoằng rối rắm mà Mai còn chẳng bao giờ thèm ngía qua, một chú Golden Retriver, một anh chàng đẹp trai gánh nguyên quán, và cái sự tương đối “ế” - thật ra không hẳn là không có khách mà chỉ là không như những quán hot trend trên Tiktok. Hôm nay, ngay lúc này, Mai đã nghĩ ra cách “thay đổi một cái gì đó”, lần này Mai sẽ đọc thử cái menu dài như Vạn Lý Trường Thành chứ không đâm thẳng vào cà phê sữa nữa.
Mai đã đọc, và đã hoa mắt…không chỉ có nước mà còn có bánh, rất nhiều là đằng khác, và có những loại lần đầu Mai được nghe tên, như là “Cold Brew”, “Kombucha”, “Croffle”... Nhìn thấy sự bối rối đó, anh chủ quán đẹp trai đã tiến đến tư vấn cho cậu ấy, ảnh còn nhận ra “vị khách ruột” này nữa.
Hôm nay, Mai uống Kirei (một loại nước gì đó vừa giống trà, vừa giống nước trái cây), theo lời anh chủ tiệm thì đây là best seller của quán. Thật lòng thì Mai khá thích nó, không say như cà phê, ngon hơn cà phê, và cũng khá tỉnh táo (ý là tỉnh táo theo kiểu refresh chứ không phải kiểu nặng nề không gục như cà phê). À, và Mai cũng ăn 1 phần croffle như bữa sáng nữa, thì ra nó là sự kết hợp giữa croissant và waffle, ngon xỉu.
Hôm nay quả là khác biệt, quán cà phê chán òm này đột nhiên lại thú vị tới vậy, chắc là do bình thường cậu ấy toàn cắm đầu vào điện thoại xem mấy video review phim nên chả để ý mấy. Thật ra quán cà phê này cũng hay chứ nhỉ? Cậu khá thích chú chó “Kiro” của quán, nó hay chạy vòng vòng để xin được vuốt, lâu lâu còn ăn mảnh được một miếng bánh của một vị khách dễ thương nào đó nữa.
Cùng với âm thanh của nhạc jazz của Kira cafe, Mai như thành một cô gái khác. Cậu ấy nhìn ngắm những vị khách khác, thưởng thức hươn thơm của cà phê và bơ khi anh chủ quán đang chế biến.
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng đó là lần đầu tiên Mai thật sự cảm nhận một ly nước. Bình thường cậu chỉ uống chỉ để tỉnh. Để chống lại mệt mỏi. Nhưng lần này, đây không phải "thuốc", mà là một trải nghiệm đầy đủ – có mùi, có vị, có xúc giác, có cả âm thanh chiếc muỗng chạm ly.
Đó chính là “savoring” – một khái niệm trong tâm lý học tích cực, nghĩa là thưởng thức trọn vẹn khoảnh khắc đang xảy ra. Không cần nó đặc biệt. Chỉ cần bạn có mặt, và bạn nhận ra: “Mình đang ở đây. Mình đang sống.”
Mai không thấy “hạnh phúc” theo kiểu phim ảnh, không có nhạc nền, không có ánh sáng lung linh. Nhưng Mai thấy tĩnh lặng. Và trong sự tĩnh lặng ấy, có một cảm giác nhẹ nhõm.
Không phải mọi vấn đề đều biến mất. Nhưng trong 30 phút đó, Mai không nghĩ đến những điều khiến mình nặng lòng. Cậu chỉ có mặt trọn vẹn trong hiện tại. Và điều đó… đủ để gọi là một khoảnh khắc tốt.
Theo Dr. Fred Bryant – người nghiên cứu sâu về savoring, khi bạn tập trung thưởng thức một điều tích cực (dù là ly cà phê hay một cơn gió mát), não bộ sẽ kéo dài cảm xúc tích cực đó lâu hơn. Thay vì lướt qua, nó sẽ "ngấm" vào bạn.
Điều này không chữa khỏi buồn, nhưng nó tạo ra những điểm sáng nhỏ – từng chút một, giống như gắn đèn nháy vào sợi dây cảm xúc trong lòng bạn. Mai không vui bật dậy, không thấy đời rực rỡ. Nhưng trong lòng cậu như có một đốm sáng nhỏ, le lói – một cảm giác giống như tìm được ánh đèn trong một căn phòng tối.
Nhật ký của Mai:
“Sao ta, viết nhật ký khó nhỉ, mình cũng không biết nên nói gì nữa….hmmmm. Hôm nay, thay vì nằm lướt tiktok thì mình đã lết ra quán cafe, cái quán Kira “chán òm” í, nhưng mà không hiểu sao nay thấy nó lạ lạ. Cái menu thì nhìn vào đã hoa mắt, vậy mà nước thì ngon lắm, nhạc của quán cũng hay nữa (đúng chủ quán có gu), “Kiro” khá cute…còn gì không nhỉ? Anyway, dù được nằm lướt tiktok ít hơn nhưng mà mình khá “vui” - mong là vậy. Cảm ơn bản thân vì đã nghỉ làm trạch nữ 1 ngày.”
Gợi ý nhỏ:
Khi uống nước, ăn bánh, hoặc đi bộ… thử chậm lại 10 giây. Hít một hơi sâu. Cảm nhận mùi vị, âm thanh, cảm giác. Đó là savoring.
Hôm nay, khi cười – để ý cảm giác môi mình cong lên, mắt mình nheo lại. Savoring luôn có thể thực hiện.
Trước khi ngủ, nghĩ lại một khoảnh khắc nhỏ mà bạn thích hôm nay. Viết xuống hoặc chỉ cần nhắm mắt nhớ lại cũng được.
Không phải ngày nào cũng đặc biệt. Nhưng nếu bạn biết cách thưởng thức khoảnh khắc đang xảy ra, thì mỗi ngày… đều có thể chứa một điều gì đó đáng nhớ.
Comments